Từ bữa chuyển về quận 4, mình hay đi xe ôm công nghệ.
Mình đi nhiều tới độ, mỗi ngày, trừ những hôm mệt, là mình biết them bao nhiêu mảnh đời trong cuộc song này, lấp đầy cái thế giới vốn dĩ đã “chật hẹp” của mình.
Có hôm gặp anh tài xế tử tế, trời thì mưa, đường thì bùn. Ảnh bọc hai cái bao nỉ vào trong bánh xe chỗ mình ngồi, bảo để sình đừng bắn vào quần áo. Ảnh là một trong những tài xế chu đáo hiếm hoi. Ngươi Bắc, cùng vợ vào mưu sinh, chạy sang chiều về phụ hàng giúp vợ, vậy mà ảnh kêu : mà con anh lớn rồi, em con nhỏ cực hơn nhiều. Ủa lớn cỡ nào vậy anh ? lớp 10 với lớp 5. Chời ơi, vậy vẫn phải lo, chớ lớn mấy đâu anh. Ổng cười hề hề.
Bữa khác, gặp cậu trông trẻ người. Hỏi ra thì biết là thầy giáo dạy Văn. Mà cậu than, em làm GV hợp đồng vì không có hộ khẩu, mà lương thấp quá chị, em ráng học lên để đi dạy ĐH, giờ nào rảnh thì đi chạy xe ôm kiếm thêm.Mình hỏi, sao ngày xưa em không học ngoại ngữ, cậu bảo em chỉ thích văn và giỏi văn thôi chị. Chắc cái nghiệp đó chị, GV Văn cực lắm. Mà hỏi ra, sáng ra còn phải chở vợ đang bầu đi làm, nhưng cậu bảo : con em cũng con gái chị ạ, ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng, như chị chắc cưng lắm. Ừa, con gái thì cưng rồi. Mà cái nghề Văn, sống ngay cũng nghèo mạc, khổ cực trăm bề, buồn.
Rồi gặp em sinh viên năm cuối cơ khí, nói suốt đường về. Chị, em cố chạy sớm hơn để bát khách người ta hổng băt, có tiền, xong tối đi đi học anh văn để xin công ty nước ngoài. Bạn em nói mới ra trường xin công ty nước ngoài lương cao hơn. Mình nói mày chọn chi nghề đi công trường cực chết cha, dễ thương mà nhỏ xíu, hông dám hỏi tuổi lại sợ mình già hơn trái cà.
Rồi bữa qua, gặp “chị” xe công nghệ. Bốn ba tuổi mà đẹp gái, trẻ trung xì tin nha. Trời, em tin hông, chị chạy một năm rồi mà lên 10 kí, sáng chạy trưa về nghỉ ăn cơm tối chạy. Mà em tin hông, bữa chị gặp thằng kia, nó bắt chị chở lên tới Bình Dương, xong chị về xe không, nắng mà lỗ chổng cẳng luôn em. Em tin hông, chị còn chơi Audition, đi họp offline, xong già quá giờ hổng dám đi nữa, có đứa nhỏ tuổi hơn con chị nữa thấy quê quá. Em tin hông, có bữa chở cha kia xỉn, chở xong xuống kiếm chuyện không trả tiền, chị dzọt cho lẹ, không thôi nó mần……Xong gần tới nhà, Em tin hông, bữa gần tới chị không cho nhỏ kia xuống, biết sao hông, chị chưa kể hết chuyện ai cho em xuống, ngồi đó đi. Mình bảo : Chời ơi, vậy giờ em có được xuống hông ? Phụ nữ làm nghề đàn ông, mà dễ thương thấy ớn.
Bữa nào gặp mấy ông chú, than chời ơi nó bắt tao nộp lý lịch tư pháp, đi xin mất mẹ ngày chạy, chời ơi, tao đang chạy Grab, vừa cái app Goviet chưa kịp chạy cái nó cắt luôn, mất nết dễ sợ ,có bữa gặp mấy anh bán than thôi rồi, khổ lắm em ơi, tiền lẻ không…, có hôm còn bị chửi dzô mặt =)) blah blah,
Mà tính mình hay nhiều chuyện, lên xe hay hỏi.
Nói chung cuộc đời vẫn khổ, và người ta vẫn sống.
Mình thấy bây giờ nhiều người nói chuyện lớn lao quá, làm giàu, tiền tỉ, xe hơi, cứu thế giới, .. mà mình nghĩ, những cái tí hin như vậy, mới là chúng sinh mà ông Phật dạy, ăn, hít thở, mưu sinh, xô bồ, nghiệt ngã, rồi cũng qua một kiếp người.